Tôi may mắn được học tập, và rèn luyện dưới
mái trường THPT A Hải hậu, Nam
định. Hai mươi năm đã qua đi, đọng lại trong tôi biết bao kỷ niệm, về mái
trường xưa, thầy cô và bạn hữu. Nơi ấy chúng tôi được thầy, cô dạy dỗ chắp cánh
cho những giấc mơ, hoài bão đi về bến tương lai. Lớp chúng tôi như những con
thuyền vững vàng, lướt sóng ra khơi khi biển đẹp trời, hay khi đại dương dậy
sóng.
Tập thể lớp 12C2 khóa 1994-1997
Lời tri ân muộn màng
Hai mươi năm đã trôi qua, tập thể lớp 12c2 của chúng
tôi đã trưởng thành trong vòng tay yêu thương, dìu dắt, nâng đỡ dạy bảo của
thầy cô. Những cô cậu trò nhỏ của thầy,cô năm nào giờ đã là nhà báo, cô giáo,
bác sĩ , hay sĩ quan công an nhân dân.. Được như hôm nay, tất cả trong kí ức
chúng tôi đều cảm thấy mình thật sự may mắn và tự hào, được sống và học tập
dưới mái nhà C2 nói riêng và trường THPT A Hải hậu nói chung. Nơi đây chúng tôi
được thầy cô trang bị cho một nền tảng kiến thức vững chắc để bước vào đời. Có thể
tôi và bạn không ghi nhớ hết từng bài giảng nhưng chúng ta không thể quên những
dáng hình tận tụy bên bục giảng năm xưa. Thầy cô đã âm thầm lặng lẽ truyền
giảng cho ta cả kho kiến thức vô hạn. Với mong muốn duy nhất đưa chúng ta đến
bến đậu tương lai. Chúng ta đã được truyền dạy không chỉ kiến thức sách vở, mà
cả những bài học làm người. Thầy cô dạy cho chúng ta biết yêu thương, chia sẻ,
dậy cho chúng ta biết chấp nhận thất bại và dạy chúng ta đứng lên khi vấp ngã.
Còn nhiều lắm những bài học sâu lắng! Công lao thầy cô, chúng ta khó có thể đền
đáp được. Vậy mà có lúc chúng ta đã khiến thầy, cô phải buồn lòng bởi lỗi lầm
mình gây ra. Nhưng thầy,cô vẫn rộng lòng tha thứ cho những suy nghi bồng bột,
những hành động dại dột của tuổi học trò, cho chúng ta cơ hội sửa chữa lỗi
lầm…Công lao thầy cô sao kể hết! Xin cho phép tập thể 12C2 chúng con gửi tới
thầy cô lòng biết ơn sâu sắc nhất! Tròn 20 năm ngày ra trường chúng con gửi vài
lời ngắn ngủi thay lẵng hoa kính dâng lên thầy,cô. Lẵng hao tri ân, sự tri ân
muộn màng.

Tập thể lớp 12C2 sau 19 năm gặp lại


Những lần gặp gỡ
Kỷ niệm xưa và dòng lưu bút bạn tôi
Quãng
thời gian hai mươi năm không phải ngắn, mà sao cứ ngỡ…! Muốn quay về tìm nhặt
những kỷ niệm xưa. Từ sân trường, ghế đá, hàng cây, đến bảng đen chỗ ngồi, bục
giảng giờ ngồi đây sao lòng thấy nao nao. Chùm phượng vĩ truyền tay nhau cười
khúc khích, kỷ niệm nhỏ mà giờ thân thương thế! Khánh, Trường, Lợi, Tuấn ơi có
nhớ những trận cầu nảy lửa? Trách mắng nhau sau những đường ban truyền hỏng,
rồi vỡ òa niềm vui khi ghi bàn vào lưới đối phương. Anh, Đoàn, Châu, Lý, Len,
Thanh các bạn thân của tôi đã hai mươi năm có lẻ. Nói chuyện riêng bằng cách
ghi vào tờ giấy nhỏ vo tròn, truyền tay nhau để đọc. Nhớ những chiều nói dối
nhà đi học nhóm, bảy đứa chúng mình tụ tập bờ hồ ngồi ăn quà vặt…! Và tôi không
thể quên, người con gái có đôi bím tóc đào đã làm điên đảo trái tim tôi. Trái
tim non nớt biết rung động tình yêu đầu đời trào sôi mãnh liệt, như chú gấu ngủ
đông bỗng rùng mình tỉnh giấc, khi thấy vừng đông ửng đỏ. Tất cả giờ là kỷ
niệm, được tôi và bạn trân trọng lưu giữ nơi trái tim.

Dòng lưu bút bạn tôi
Bình ơi! Sao cậu đi lâu thế? Trang giấy
trắng, nét mực xanh còn ghi dòng lưu bút. Sao không về Bình ơi! Danh sách lớp có
tên Bình mà xót xa không có dòng địa chỉ. Cậu đi rồi thật sao! Tôi và các bạn
có 3 năm chung lớp, chung trường với bạn. Tôi ngồi bàn dưới, cậu ngồi bàn trên
có biết bao kỷ niệm. Và nếu may mắn hơn tôi và bạn đã là đồng nghiệp của nhau.
Nhưng tiếc là Bình thiệt phận! Cậu có biết, vài hôm nữa lớp mình kỉ niệm gặp
mặt 20 ngày ra trường không? Thiếu bạn mọi người chắc buồn lắm, cậu hãy phù hộ
cho lớp mình mãi mãi đoàn kết nhé. Vài dòng tâm trạng này là nén tâm nhang của
tập thể lớp thắp cho bạn. Mọi người cầu mong bạn nơi chín suối được bình an và
ấm áp.
Khánh
Dương.